Lúc đầu thì Chíp cũng buồn lắm, nhưng sau đó thì quen dần với việc trở thành trung tâm đã kích của hội bạn xấu trong lớp. Nhưng đúng như tên gọi, sự tồn tại của Ghét là điều mà không ai mong đợi, họ luôn muốn thanh trừng Ghét bằng mọi cách, mặc dù tự cổ chí kim chưa ai có thể tống khứ cái được xem là “của nợ” ấy một cách hoàn toàn triệt để. Mỗi buổi sáng đẹp trời nào đó, có thể bạn sẽ nguyền rủa tia nắng đáng ghét kia làm bạn mất giấc ngủ ngon, nhưng ở đâu đó có những người cả đời chỉ mong có được một lần chói nắng như vậy.
- Uhm, không có gì, mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người khác cũng là một cách tìm đến niềm vui cho chính mình đấy Ghét à! Thôi ta thăng nha! Sự nỗ lực của Tsugitaro đã giúp anh tạo dựng một sự nghiệp huy hoàng. Tôi bước vào lớp, hàng chục cặp mắt ngơ ngát hiếu kỳ của lũ trẻ hướng về phía mình, tuy hơi lúng túng nhưng tôi vẫn cố gắng lấy hết bình tĩnh đọc bài "diễn văn" mà tôi đã tập hàng trăm lần trước gương suốt một tuần lễ.
Định cảm ơn nhưng sao thấy kỳ kỳ nên im luôn. Kết quả là bạn phải đẩy bộ một quảng đường dài cùng vô số các câu “lèm bèm” nhảy múa trên miệng. - Hết chỗ nói, tối ngày lo gửi rượu Tây về cho ông uống thôi là nó đủ sạc nghiệp rồi! Chai Demi hôm bữa uống hết chưa mà gửi hoài vậy? Để xem trưa thế nào.
Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt. Lúc nhỏ tôi nhớ có lần vì giành nhau một miếng bánh mà chúng tôi đã đánh nhau, lần đó ba mẹ không có ở nhà, vì nhỏ hơn nên dù "nổ lực" hết mình tôi vẫn phải chịu phần thua. Sự nỗ lực của Tsugitaro đã giúp anh tạo dựng một sự nghiệp huy hoàng.
“Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép. Nhưng sau đó bình tâm lại anh biết đó không phải những lời thật lòng em muốn nói với anh, vì anh tin người anh yêu là một thiên thần nhỏ bé chung tình và thánh thiện. Đôi khi có những điều rất nhỏ nhưng lại chứa đựng những ý nghĩa rất lớn đủ để sưởi ấm lòng người.
Một bà cụ già, cỡ 70 hay 80 tuổi gì đó, với gương mặt rám nắng hằng sâu những dấu vết của năm tháng, bộ bà ba đen đã nhầu nát cũ kỹ và chiếc khăn rằn quấn trên đầu, tôi đoán có lẽ bà cụ không phải là người thành phố. - Giờ con đã “đủ ngà, đủ vòi” rồi, ta không còn gì phải lo lắng, chỉ lo cho mẹ con nay ốm mai bệnh, con nhớ chăm sóc bà ấy cho tốt. Bao tử to nhưng thịt mở teo.
Hôm nay xem phim Step Up xong, tự nhiên mình ngồi khóc ngon lành, thật kỳ lạ… Mình nhớ lắm, nhớ vòng tay đó, nụ hôn đó, mình thèm caí cảm giác được anh ôm vòng lòng biết bao, sao lúc trước mình không biết rằng nó quí giá đến thế cơ chứ?! Nếu bây giờ có thể… hu. Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi. Hanh phúc là khi bạn thích thú câm chiếc bánh rán trên tay mà không quan tâm nó đang nguội hay nóng.
đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi. Nhưng có lẽ chính những điểm đó lại thu hút họ vì họ cho rằng có như thế mới thể hiện sự thành tâm nhiều hơn. Hôm nay, như thường lệ, đúng 6h sáng Chíp tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân, thay đồ, chào ba mẹ rồi đi bộ đến trường.
- Đôi chân nói: Không đúng, tình yêu bắt đầu từ khi mủi giày của người này nằm ở phía gót giày của ngừơi kia mới phải! Một người gần lại thấy thật xa. Sao dạo này anh ấy ít viết blog thế nhỉ?! Hay là bận đi chơi với ai không biết? Còn vài bữa nữa là sinh nhật mình rồi mà không thấy động tĩnh gì hết, chắc anh ấy quên luôn rồi.
Lớp biểu bì bên ngoài qua tác động của môi trường xung quanh như cát, bụi, nắng gió kết hợp với mồ hôi sinh một hợp chất "có mùi, có vị". Lúc bạn biết khái niệm chạy rodai, biết đi thế nào để ý bị công an để ý, biết thay nhớt sau mỗi 2000km cũng là lúc bạn buộc phải nghĩ đến việc dùng một chiếc xe mới (hoặc đi bộ). Cái thích đó gọi là sự quí trọng.