Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Tiếc là tôi không phải quí khách. Cái này không rõ lắm.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Phải hết sức giữ gìn.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.