Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Mai đi học về phải cạo râu. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Để tránh những hận thù. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.