Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Giấc mơ cũ rồi mà.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Hoặc biết nhưng không rõ. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Chẳng có gì để thấy xót thương. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.