Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Ra trường bác khao to.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Không gì tự nhiên mất đi. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.
Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.