Dù không bao giờ có tận cùng. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Hạn chế ra ngoài nữa. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.