Tối nay cha hối hận lắm, lại ngồi nép bên giường con. Thật vậy, chúng ta ai cũng khát khao được người khen ngợi và quý mến, nhưng chúng ta rất sợ lời nịnh hót. Thi nhân Rossetti tự cho là một nhân vật quan trọng.
tới nỗi ông này hoảng lên, gọi điện thoại bảo ông Mahomey rằng không chịu nhận kiểu máy đó đâu. Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa". Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục".
Hồi đó tôi mê chơi tàu lắm và ông nói về tàu một cách làm cho tôi thích đặc biệt. Bạn hãy in sâu vào óc hình dung nhân vật có tài năng, trung tin và hữu ích mà bạn muốn trở nên rồi mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng sẽ lần lần thay đổi bạn cho tới khi thành hẳn nhân vật đó. Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất.
Lòng tin của chị mạnh tới nỗi không ai nỡ chế giễu chị, mà từ hôm đó, còn hơi nể chị nữa. Một chi phiếu một triệu mỹ kim! Tôi nói với ông rằng tôi chưa từng biết người nào ký một chi phiếu khổng lồ như vậy và tôi muốn kể lại cho những hướng đạo sinh của tôi rằng chính mắt tôi đã thấy một chi phiếu một triệu đồng! Ông vui vẻ đưa tôi coi. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích.
Bạn hãy thành thật gắng tự đặt mình vào địa vị họ mà tự nhủ: "Nếu ta ở vào địa vị họ, ta sẽ có những tình cảm gì, sẽ có những phản động ra sao?". Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S. Có đủ bảo vật mà không dùng tới".
Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng. Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ. Ông đưa những mẫu hàng của tôi ra, và khoe nó tốt.
Tối thứ bảy, tôi không tiếp ai hết, để tự xét mình. Nhưng trường hợp hôm đó rất dễ vì thầy thư ký ấy có bộ tóc rất đẹp. Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta.
Công việc thứ nhất của tôi không phải là dạy anh ta ăn nói, mà dạy anh ta giữ mồm miệng. Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi". Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.
Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: "Tôi kính chào bà. Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi. Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó.
Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng"). Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc. Không phải cha không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha.