Và tệ hơn là sự khác biệt này đang mỗi ngày một rõ rệt hơn! Khi lớn lên, mẹ của họ lập gia đình với hai anh em John Jones và John James vào cùng một ngày. Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp.
Trước đây, khi chỉ phải lo phần việc của mình, James luôn hoàn thành rất tốt. Suốt mười lăm năm qua, nhờ làm công việc huấn luyện và đào tạo các nhà quản lý, nhằm giúp họ phát huy tối đa năng lực của bản thân, tôi có dịp được gặp gỡ với những người đến từ nhiều ngành nghề khác nhau, nhu cầu và mục tiêu của mỗi người cũng rất khác nhau. Đó quả là một câu nói hay.
- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông: Vì thế, anh bắt tay vào chuẩn bị thật kỹ những phạm vi yêu cầu đối với từng công việc trước khi giao việc cho họ.
Cả gia đình của James cũng vậy, cứ than van mãi. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. Rồi họ làm việc trong cùng một công ty và mua nhà trả góp ở cùng một chung cư.
Và nhờ thế, sự việc đã không đến nỗi khó khăn thế này. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà? Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng.
Còn James lúc nào cũng thấy mình có quá nhiều việc phải làm đến nỗi anh không còn chút thời gian nào để nghĩ đến những sở thích của mình nữa, nói chi đến thời gian dành cho gia đình. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai. Khi giao việc, tớ cũng làm những việc cần thiết như thường lệ.
Lúc nào anh cũng sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm của mình với bất kỳ ai. Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa.
Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi - một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết.
Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực". Thế nhưng khi báo cáo kết quả, tớ suýt đánh rơi cái gạt tàn thuốc khi nghe cô ấy báo cáo về những điều đã cam kết nhưng lại không nằm trong thẩm quyền của mình, đồng thời còn tự ý liên hệ với những người hoàn toàn không nên đặt mối quan hệ.
Để tránh những rắc rối và cũng để cho dễ phân biệt, mọi người trong gia đình thường gọi hai anh em là Jones và James. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất.