Vừa lo lắng, vừa háo hức. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Nhất là một khuôn mặt cũ. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Thằng này ăn mặc phong phanh. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.