- Ta tin rằng có một cây bốn lá sẽ mang lại may mắn vô tận cho những ai sở hữu nó như những gì ông ta nói. Và ta tin rằng ta sẽ bằng mọi cách để tìm ra nó. Không một giây lãng phí, Sid liền leo lên lưng ngựa.
Merlin nghĩ rằng sẽ có nhiều người hơn nữa. Nhưng lần này bà không cần nghĩ ngợi gì lâu cả vì bà biết câu trả lời quá rõ. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời.
Tôi thường mơ thấy cậu, cũng giống như Sid mơ về Cây Bốn Lá thần ky của anh ấy. Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi. Sid vô cùng vui mừng.
Ngày mai hắn sẽ đến đó nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ lên và sở hữu nó. Ta đã ngừng tìm kiếm, mất thì giờ vô ích. Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi.
Tác giả Alex Rovira và Fernando Trías de Bes là hai người bạn thân, với tính cách đặc biệt, tư duy sống sáng tạo, tích cực, luôn say mê thích thử thách với những ý tưởng mới. Nó cần một dòng suối lúc nào cũng tuôn chảy để cung cấp nước cho nó. Thực ra trong lòng Nott rất oán hận Merlin vì anh nghĩ mình đã bị gạt suốt mấy ngày qua.
Ai cũng mong muốn có được may mắn và thành công. Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu: Họ cứ chuộng loại vải vừa rẻ vừa hợp thời trang hơn.
Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng. Cũng giống như những đêm trước, trong giấc ngủ chập chờn trên nền đất gồ ghề, Sid lại mơ về cây bốn lá. Chàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc không kìm được đã trào ra.
- Ông cũng như ta đều biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ chỉ mang lại may mắn cho các hiệp sĩ mà thôi. Nghe xong, tất cả sự hồ hởi, phấn khích ban đầu của các hiệp sĩ bỗng biến mất. Chàng tự hỏi không biết nên gặp ai đây.
Vì thế Nott lên ngựa đi hỏi thăm tất cả những sinh vật anh gặp trên đường về nơi cư ngụ của thần Gnome. - Như vậy là cậu đã tin vào cậu chuyện vàtin rằng nó có thật? Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi.
- Cậu nghe đây, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình. Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ. Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân, một người bị lừa, một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn.