Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Quá nhiều lí do để sống.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Chắc hôm nay có việc gì. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Đừng sa sầm mặt như thế.